Tháng 6-1957, tôi đang công tác ở Hà Tĩnh, được tin Bác về thăm tỉnh nhà. Sáng hôm ấy, Bác nói chuyện tại hội trường lớn của tỉnh với cán bộ và đại biểu của nhân dân trong tỉnh. Nói chuyện xong, Bác về ăn cơm và nghỉ trưa trong phòng riêng tại nhà khách của tỉnh. Bỗng phía ngoài có tiếng người nói chuyện xôn xao. Một cụ già khăng khăng xin vào gặp Bác cho kỳ được. Cụ trình bày với đồng chí bảo vệ:
- Sáng hôm nay tôi đi đánh cá ngoài biển về, tôi mới biết có giấy triệu tập tôi lên tỉnh để nghe Bác nói chuyện. Thế là tôi đi bộ từ làng lên đây hơn 30 cây số đến thẳng đây để được gặp Bác, nghe Bác nói chuyện.
Đồng chí bảo vệ nói:
- Bác đã nói chuyện sáng nay rồi. Cụ về tìm cán bộ xã để nghe truyền đạt lại.
Cụ già ngắt lời:
- Nếu chỉ mong có thế, thì ở nhà tôi cũng được nghe truyền đạt. Nhưng tôi già rồi, muốn được tận mắt trông thấy Bác, bằng chưa thấy Bác, anh có đuổi tôi, tôi cũng không đi đâu cả.
Đồng chí bảo vệ đang lúng túng. Từ trong phòng riêng Bác nghe được tiếng người nói qua nói lại lao xao trước cổng. Bác hỏi và biết được đầu đuôi câu chuyện. Bác liền nói với đồng chí bảo vệ:
- Chú ra mời cụ vào phòng khách. Bác mặc áo rồi ra tiếp cụ.
Khi trông thấy Bác, cụ già đứng dậy chắp tay vái, cảm động quá, Bác đỡ cụ rồi hỏi thăm sức khỏe, hỏi thăm gia đình và đời sống bà con ở địa phương. Sau đó Bác quay lại dặn dò anh cán bộ:
- Chú nhớ mời cụ ăn cơm trưa, rồi mời cụ đi nghỉ, đến chiều truyền đạt lại những ý chính bài nói chuyện của Bác. Xong mời cụ ăn cơm chiều và chuẩn bị xe đưa cụ về.
St nguồn từ "Tạp chí xây dựng đời sống văn hóa" - Cục Văn hóa cơ sở (số 81-tháng 3/2009)